Thursday 13 January 2011

Kỷ niệm về thầy Thịnh dạy văn

Thuở học sinh tôi chỉ ham mê các môn tự nhiên, từ cấp 3 lại học lớp chuyên toán, nên đối với tôi một bài toán hay còn làm tôi say sưa hơn nghe chuyện cổ tích. Môn văn từ trước đối với tôi vô cùng nhàm chán, đó là do cách dạy áp đặt, lối học thụ động trong nhà trường phổ thông. Tuy thế tôi vẫn cứ học và vẫn cứ đủ điểm TB khá. Về ngữ pháp thì phải đến khi học tiếng Nga tôi mới quay lại hiểu về ngữ pháp tiếng Việt với những khái niệm về từ, ngữ, mệnh đề chính, phụ. Còn các bài làm văn của tôi thì luôn được thầy cô giáo phê: "Sáng sủa, đủ ý, 6 điểm". Thơ đối với tôi ngày ấy chỉ có nghĩa là văn vần, nghệ thuật trong thơ ca là điều quá khó hiểu. Các thầy cô giáo được cho là giáo viên dạy văn giỏi thường thích bình văn thao thao bất tuyệt với niềm tin rằng những lời hay ý đẹp của mình sẽ được học sinh tiếp thu như kinh thánh vậy.

Thế rồi bước vào năm học lớp 9, thầy Thịnh đã đến với lớp chuyên toán 9I và mở ra một chân trời mới trong tâm hồn rất nhhiều học sinh lớp tôi. Phong cách dạy của thầy hoàn khác. Thầy không áp đặt cách học nặng về một bài văn nội dung có mấy ý, mà chú trọng dạy học sinh về cách hiểu văn học. Từ thầy chúng tôi mới hiểu thế nào là lối viết sáo rỗng, rườm rà; mới biết yêu văn học như một nghệ thuật ngôn ngữ tinh tế. Thầy cũng hướng cho chúng tôi học cách tự cảm thụ và phát biểu nhận thức riêng của cá nhân về các tác phẩm văn học. Dần dà tôi mới hiểu vì sao người ta nói văn thơ chính là cuộc sống khi ngôn ngữ là phương tiện mạnh nhất thể hiện tư duy và cảm xúc của loài người.

Một điều nữa là thầy cho điểm rộng tay hơn các thầy cô khác. Thầy nói: điểm 10 sinh ra là để dành cho học sinh. Khi một bài văn được cho điểm 10 không có nghĩa đó là tác phẩm tuyệt hảo, mà chỉ có ý nghĩa rằng đối với học sinh phổ thông như thế là đạt mọi yêu cầu đề ra. Tôi cũng thường xuyên được điểm 7 tập làm văn, và còn có lần được thầy cho điểm 8. Với những bài giảng văn nhẹ nhàng và hấp dẫn, với sự động viên khuyến khích như thế, thầy đã làm cho lớp chuyên toán chúng tôi say sưa học văn cả năm trời. Nhưng ngày vui rồi cũng hết, khi cuối năm chúng tôi được nghe rằng có nhiều ý kiến bất bình vì việc lớp chuyên toán có điểm văn cao, làm mất công bằng trong cuộc thi đua về thành tích học tập giữa các lớp. Chẳng biết có phải vì thế không, nhưng đến năm lớp 10 thì thầy không được phân công dạy lớp tôi nữa. Thấy giáo dạy văn mới đến và niềm cao hứng học văn trong chúng tôi cũng chấm hết. Riêng tôi mãi biết ơn thầy đã cho tôi những khái niệm ban đầu về khoa học nhân văn.

Một câu chuyện vui mà buồn nữa về thầy mà tôi được nghe. Sau khi lứa chúng tôi tốt nghiệp vài năm thì thầy xin nghỉ hưu mất sức. Khi đến giám định y khoa, vị bác sĩ hỏi:
- Ông khỏe mạnh hồng hào thế này tại sao xin nghỉ hưu mất sức ?
Thầy trả lời:
- Thì còn chút sức khỏe tôi mới xin về hưu để may ra giúp được gì cho vợ con, chứ nếu mất sức thật thì tôi sẽ cố bám lấy nhà nước mà hưởng lương chứ.

Thật buồn khi một giáo viên dạy văn giỏi như thầy mà không được trọng dụng để sống với nghề của mình.

No comments:

Post a Comment